15/10/2020 21:20  
Khi được hỏi liệu có mong muốn Thierry Henry trở lại dẫn dắt Arsenal hay không, cựu huấn luyện viên Arsene Wenger cho biết ông rất mong muốn ngày đó sẽ xảy ra.

Trong tác phẩm: Arsene Wenger: ‘I try to read everything that helps me understand human beings’, Arsene Wenger đã trả lời những câu hỏi của nhiều nhân vật nổi tiếng. Chúng tôi xin dịch lại phần trả lời của "Giáo sư":

Mark Strong (Diễn viên): Ông đã quản lý Arsenal trong 22 năm, điều quan trọng nhất mà ông học được là gì? Ông sẽ đưa ra lời khuyên nào cho bản thân nếu trẻ hơn và trở lại tiếp quản Arsenal trong ngày hôm nay?

Những gì tôi học được là cách chúng tôi đã tạo ra sự phổ biến rộng rãi trên toàn thế giới. Và nó khiến tôi nhận ra rằng trong thể thao, đặc biệt là bóng đá, những giá trị mà chúng tôi thực hiện đã được tôn trọng trên toàn thế giới. Tất nhiên, đó không chỉ là chiến thắng, điều tạo nên hình ảnh phổ biến của Arsenal là việc chúng tôi đã giành chức vô địch, nhưng nó còn hơn thế nữa. Mọi người tôn trọng câu lạc bộ vì những giá trị cũng như bản sắc của đội bóng. Tôi sẽ đưa ra lời khuyên gì cho bản thân nếu còn trẻ à? Làm tốt hơn. Làm tốt hơn những gì tôi đã làm. 

Diane Abbott (Chính trị gia): Điều gì đã thúc đẩy ông: Nỗi sợ thua cuộc, niềm vui chiến thắng hay những trận đấu đẹp mắt? 

Tất cả những điều đó. Nhưng tôi phải nói rằng, tôi có động lực nội tại nghĩa là có điều gì đó bên trong tôi thúc đẩy tôi cố gắng cải thiện. Và thực tế là tôi tin rằng tôi đang phục vụ một cái gì đó lớn hơn bản thân mình. Tất nhiên, sau đó, tất cả chúng ta đều ghét thua và sẵn sàng chiến thắng. Nhưng tôi có thể nói rằng sự căm ghét thất bại đang chiếm ưu thế. Điều đó tạo ra những vết sẹo lớn trong tim bạn. Một ngày nào đó, nếu ai đó mở lòng tôi, tôi nghĩ mọi thất bại đều ở trong đó.

Michael Rosen (Nhà văn): Ông có nghĩ rằng tham gia vào bóng đá cấp cao dạy cho một người một hình thức triết lý? 

Vâng, tôi sẽ nói nếu không có một hình thức triết học thì bạn không thể làm việc ở cấp độ đó. Bạn là người dẫn đường, người dẫn đường trước hết cần biết anh ta đi đâu, phải không? Đó là lý do tại sao điều quan trọng là phải có ý tưởng rõ ràng về những gì bạn muốn từ mọi người và bạn có thể chia sẻ điều đó một cách rõ ràng với cầu thủ của mình. Tại sao cầu thủ lắng nghe một số người mà không phải những người khác? Tôi không biết. Nhưng bạn cần một triết lý rõ ràng, bởi vì nó cũng mang lại cho bạn sự nhất quán. Bạn luôn phải biết: Tại sao tôi lại ở đây? Tại sao tôi làm điều đó? Điều đó mang lại cho bạn sức mạnh khi khó khăn. 

Nines (Rapper): Rất nhiều nghệ sĩ (như tôi) bắt đầu hâm mộ Arsenal vì phong cách thi đấu và bởi vì chúng tôi đã ủng hộ những cầu thủ da đen. Vào thời điểm đó, ông có biết rằng ông đang làm cho cộng động người hâm mộ đa dạng hơn và tạo ảnh hưởng đến một thế hệ mới không? 

Tôi muốn cho cả thế giới thấy rằng điều quan trọng trong cuộc sống là bạn tốt như thế nào. Đó là chúng ta phải vượt lên trên tất cả các vấn đề khác. Tôi luôn nói rằng thể thao là một chế độ tài năng tuyệt vời. Nó chỉ dựa trên thành tích và năng lực. Vì vậy, tôi rất vui khi được đóng góp vào nó nếu điều đó xảy ra. Đối với tôi, trong cuộc sống, điều quan trọng là bạn giỏi như thế nào và cư xử ra sao, còn màu da của bạn không quan trọng. 

Patrick Marber (Nhà viết kịch): Nhà hát, vở kịch hoặc nhạc kịch nào có ý nghĩa nhất đối với ông? 

Tôi phải thú nhận rằng tôi chẳng bao giờ xem kịch. Tôi hoàn toàn không phải là một chuyên gia âm nhạc. Tôi thích âm nhạc, nhưng cuộc đời tôi hoàn toàn dành cho thể thao. Tôi khá xấu hổ khi nói điều đó. Nhưng sau 20 năm, khi bạn bè đến nhà và nói: “Tôi phải tham quan gì ở London?”, Tôi luôn nói với họ: “Tôi chỉ biết đường đến trung tâm huấn luyện và tới Arsenal, tới Emirates”. Tôi không biết ở London có gì. Đó giống như một cái hộp tôi chưa bao giờ mở. Vào các buổi tối, tôi xem bóng đá. 

Jose Mourinho (huấn luyện viên): Tôi đã có cơ hội làm quen với ông tại các buổi họp và bữa tối của UEFA và FIFA. Với văn hóa và tầm nhìn của ông, tôi tin rằng ông có những phẩm chất để trở thành một nhà quản lý hàng đầu, chẳng hạn như một giám đốc điều hành hoặc giám đốc bóng đá, tại một câu lạc bộ. Ông đã bao giờ xem xét một vai trò như vậy ở Arsenal hay mong muốn của ông luôn ở đường biên sân cỏ? 

Không, tôi đã cân nhắc việc tham gia hội đồng quản trị ở Arsenal với tư cách là một cố vấn. Thành thật mà nói tôi tin rằng có sự thiếu hụt kiến ​​thức trong các câu lạc bộ lớn ở các giải đấu đỉnh cao và các trận đấu đỉnh cao. Tôi tin rằng chúng ta đã thấy rằng có nhiều cách để thành công trong bóng đá gần đây. Ví dụ, cách của Bayern Munich, nơi mà toàn bộ thành công và sự liên tục dựa vào những người hiểu rõ giá trị của câu lạc bộ và họ chuyển giao điều đó từ thế hệ này sang thế hệ khác: Beckenbauer, Hoeness, Rummenigge. Hay ở Anh có những mô hình kiếm tiền nhanh chóng và thành công nhanh chóng. Cả hai đều có thể hoạt động. Tôi thích thực tế là một câu lạc bộ trước hết là một bản sắc và có kiến ​​thức được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Vì vậy, đó là lý do tại sao tôi nhìn mọi thứ theo cách đó.

Simon Armitage (Nhà thơ): Liệu chúng ta có bao giờ thấy nam và nữ chơi cùng nhau trong cùng một đội Premier League không?

Tôi có thể nói rằng xu hướng phát triển bóng đá tại Premier League trong 10 năm qua chủ yếu nằm ở thể chất và bóng đá nói chung. Vì vậy, đó sẽ cần phải là một phụ nữ có tiềm năng thể chất đặc biệt. Đó có thể là một người phụ nữ chạy 100 mét với kỹ thuật vượt trội. Tại sao không? Tôi không loại trừ nó, nhưng nó sẽ chỉ là ngoại lệ, không bao giờ là thường lệ.

Paul Gilroy (Viện sĩ): Việc hòa mình vào cuộc sống tại Nhật Bản đã làm thay đổi hiểu biết của ông về cả thể thao và thẩm mỹ như thế nào?

Điều đó có lợi cho tôi vì nó khiến tôi cởi mở hơn. Đừng quên tôi đến từ Alsace và tôi đã làm việc ở Monaco. Monaco là một nơi rất khác so với Alsace. Sau đó, tôi làm việc ở Nhật Bản, rồi đến Anh, một lần mọi thứ lại rất khác nhau. Những trải nghiệm này khiến bạn bao dung hơn, sẵn sàng hiểu người khác hơn và nhận ra rằng, cuối cùng văn hóa ở mỗi quốc gia là những  phản xạ mà chúng ta đã xây dựng từ khi còn thơ ấu. Để hiểu ai đó có nghĩa là bạn phải thoát ra khỏi chính mình và cố gắng xem người trước mặt mình là ai. Đó là một phần công việc của người quản lý.

Đó là những gì tôi đã cố gắng làm ở Nhật Bản. Tôi đã cố gắng học tiếng Nhật. Tôi đã cố gắng nhờ một trợ lý người Nhật giải thích cho tôi cách cư xử. Đó là một trải nghiệm rất thú vị và hấp dẫn. Tôi gần như đã quyết định rằng tôi sẽ không trở lại châu Âu nếu không nhận được một công việc lớn.

Jazzie B (Nhạc sĩ): Là người nước ngoài ở cả hai nơi, cuộc sống của ông ở London so với cuộc sống ở Nhật Bản như thế nào?

Khi tôi từ Nhật Bản trở về Anh, tôi cảm thấy như ở nhà hơn, bởi vì Nhật Bản là một đất nước khác biệt. Ngay cả khi bạn cảm thụ được nhiều khía cạnh, bạn gần gũi hơn với văn hóa thân thuộc khi bạn trở lại Anh. Nhưng tôi luôn nói với các cầu thủ, khi bạn ở nước ngoài hay ở đâu đó, tất nhiên bạn muốn mọi người chấp nhận mình, nhưng bạn cũng phải nghĩ: “Nếu tôi ở đây, tôi phải cống hiến nhiều hơn những người bản địa”. Vì vậy, tôi thấy làm việc ở nước ngoài cũng tốt, vì nó giúp tôi phát triển sự khắt khe, khắt khe nhiều hơn. Tôi cảm thấy rằng, nếu tôi ở đây, tôi phải cống hiến nhiều hơn những người địa phương.

Jeremy Deller (Họa sĩ): Cuốn sách không phải bóng đá gần nhất mà ông đọc là gì và ông nghĩ gì về nó?

Hiện tại tôi đang đọc cuốn Sapiens (của Yuval Noah Harari]). Tôi cố gắng đọc mọi thứ giúp tôi hiểu con người hơn. Và cách xã hội vận hành, dân chủ có thể phát triển như thế nào vào lúc này. Bởi vì đối với tôi, thế giới đang có một chút rắc rối. Tại FIFA, chúng tôi phải đối mặt với điều đó. Ở nước Anh, đặc biệt là vào lúc này, đang phải đối mặt với rất nhiều rắc rối.

Asif Kapadia (Đạo diễn phim): Bộ phim yêu thích của ông là gì?

Có thể là Midnight Express, bởi vì tôi đã nghiên cứu về vấn đề đó, và mối quan hệ giữa Mỹ và Thổ Nhĩ Kỳ, khi tôi còn là sinh viên. Gần đây, tôi đã xem Bohemian Rhapsody và Rocketman, về Elton John, vì tôi biết anh ấy một chút. Nhưng tôi sẽ phải suy nghĩ nhiều hơn, có thể một số phim từ Visconti.

Philippe Sands (Luật sư): Trong thời của ông, có sự thay đổi nào trong mối quan hệ giữa bóng đá, phân biệt chủng tộc và chủ nghĩa dân tộc không?

Tôi luôn cảm thấy bóng đá có thể đi trước và đưa ra những ví dụ về cách thế giới có thể hoạt động. Tại sao? Bởi vì với bóng đá, bạn không cần phải giao tiếp bằng ngôn ngữ. Bạn chia sẻ cảm xúc với cách bạn chơi. Đó là lý do tại sao bạn có thể tập hợp những người chơi từ các quốc gia khác nhau lại cùng nhau và cho thấy rằng các bạn có thể cùng nhau đạt được điều gì đó.

Vì vậy, tôi tin rằng trên mặt trận đó, bóng đá có thể đi trước xã hội ngày mai và là tấm gương tốt. Tôi chưa bao giờ cảm thấy một chút về chủ nghĩa dân tộc. Tôi yêu đất nước của mình, tôi tôn trọng đất nước của mình, nhưng tôi sẽ không cảm thấy kiểu như tôi đến từ một đất nước vượt trội hơn đất nước khác. 

Jeremy Corbyn (Nghị sĩ của Islington North): Tôi luôn cảm thấy rằng triết lý của ông với tư cách là một nhà quản lý phản ánh những nét đặc trưng của cộng đồng địa phương. Làm thế nào ông luôn đúng với những nguyên tắc đó khi nó trở nên khó khăn như vậy trong bóng đá? 

Nhìn chung, ngày nay chúng ta biết rằng một người hâm mộ bóng đá yêu đội tuyển quốc gia của họ. Họ yêu câu lạc bộ lớn và ủng hộ câu lạc bộ nơi họ sinh ra, câu lạc bộ địa phương của họ. Arsenal có lợi thế là một câu lạc bộ lớn và một câu lạc bộ địa phương, nhưng bạn phải tiếp tục nuôi dưỡng tinh thần địa phương đó. May mắn mà chúng tôi có được khi xây dựng sân vận động Emirates là chúng tôi có thể ở lại với cộng động người hâm mộ của mình.

Nhưng đối với hầu hết các câu lạc bộ, sự ủng hộ của địa phương đang bị thu hẹp, đặc biệt nếu bạn nhìn xuống các giải hạng thấp hơn. Vì vậy, trong số 92 câu lạc bộ hiện nay, chúng tôi có 20 câu lạc bộ Premier League, và trong số 72 câu lạc bộ còn lại, 65 câu lạc bộ đang thua lỗ, bởi vì sự ủng hộ của người dân địa phương đang bị thu hẹp.

Spike Lee (Đạo diễn phim): Thưa ông, liệu cầu thủ Arsenal vĩ đại nhất mọi thời đại, Thierry Henry, có bao giờ được trao cơ hội xứng đáng để trở thành người dẫn dắt “Pháo thủ” và dẫn dắt chúng ta trở lại những ngày vinh quang? Cảm ơn ông, Chúa phù hộ ông.

Vâng, tôi ước điều đó sẽ xảy ra. Tôi hy vọng rằng Thierry Henry sẽ thành công trong sự nghiệp huấn luyện của mình. Nếu thành công với tư cách là một người quản lý, một ngày nào đó anh ấy có thể trở lại Arsenal. Nhưng tôi đặc biệt ước rằng chúng ta sẽ giành chức vô địch trước khi điều đó xảy ra. Ví dụ, bây giờ chúng ta có Mikel Arteta phụ trách, tại sao chúng tôi không làm điều đó? Câu lạc bộ phải có bản sắc. Bản sắc được hình thành từ nhiều giá trị và các giá trị đó nằm ở các cầu thủ,  giá trị và giá trị là về những người mang những giá trị này. Và vì vậy, theo tôi, quan trọng là phải có sự liền mạch về bản sắc. 

Ken Loach (Đạo diễn phim): Nhiều người trong chúng ta cảm thán về sự bất bình đẳng ngày càng tăng trong bóng đá, nơi các câu lạc bộ Premier League có thu nhập tới hàng triệu, còn các câu lạc bộ bán chuyên nghiệp phải vật lộn để tồn tại, giống như các ngành công nghiệp và dịch vụ khác, nơi hệ thống kinh tế tạo ra sự giàu có cùng cực cho một số ít. Làm thế nào để những người ủng hộ, cầu thủ và người quản lý có thể cùng nhau thay đổi điều này?

Tôi đã gặp Ken Loach trên một chuyến tàu tới Paris và chúng tôi đã có một cuộc thảo luận nhỏ về các bộ phim. Anh ấy nói rất nhiều về vấn đề giàu nghèo. Ở đời có người may mắn và người không may mắn. Bóng đá sẽ không thể khắc phục được vấn đề đang tồn tại hiện nay - sự chênh lệch giàu nghèo ngày càng lớn - nếu không giúp đỡ người nghèo. Chúng tôi không thể để các câu lạc bộ bé bị phá sản và vẫn muốn có một đội ngũ các đội bóng ưu tú. Tôi tin rằng một số câu lạc bộ nhỏ sẽ sụp đổ nếu chúng tôi không giúp họ. 

Khi bạn đi bộ đến một nơi nào đó và bạn nhìn thấy một sân bóng với những ngôi nhà xung quanh, bạn sẽ có cuộc sống ở đó. Không có sân bóng, không có cuộc sống. Tất cả chúng ta đã chơi bóng ở các cấp độ khác nhau, nhưng bóng đá là một phần của cộng đồng, một phần của xã hội. Một phần ước mơ của con người. Bạn phải duy trì điều đó trong mọi cộng đồng. 

Adrian Dunbar (Diễn viên): Ông có cảm xúc gì khi xem Manu Petit ghi bàn thắng trong trận chung kết World Cup 1998 [để ấn định chiến thắng 3-0 của Pháp trước Brazil]?

Trước hết tôi hạnh phúc vì đó là đất nước của tôi. Và thứ hai, vì đó là Manu Petit, người đã lâu không khoác áo ĐTQG. Aime Jacquet [lúc đó là huấn luyện viên tuyển Pháp], một người rất thông minh, đã lắng nghe tôi khi tôi nói với anh ấy: “Hãy nắm lấy Petit, ông sẽ không thất vọng”.  Đối với tôi, Petit là người hùng của World Cup 1998. Đó là món quà hoàn hảo dành cho anh ấy bởi vì giống như Patrick Vieira, anh ấy đã giành cú đúp với Arsenal và vô địch World Cup. Vì vậy, tất nhiên, tôi đã vô cùng hạnh phúc trong đêm đó. 

Saffron Burrows (Diễn viên): Ông có cảm thấy mình đang rời bỏ công việc của cuộc đời mình khi rời Arsenal không? 

Phải, tất nhiên có. Đó là kết thúc của một câu chuyện tình yêu. Và khi bạn không thể nói thêm câu nào với người thân yêu, bạn không thể đến sân tập, bạn không thể đến sân vận động, bạn cần ở lại vị trí của mình. Tôi chưa bao giờ làm điều đó trước đây. Bạn làm 22 năm và rồi đột nhiên bạn dừng lại. Điều đó rất khó khăn.

Tôi muốn cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ của mình với câu lạc bộ, bởi vì câu lạc bộ cũng muốn điều đó. Vì vậy, sau đó tôi quyết định không quay lại sân vận động để xem các trận đấu. Nhưng tôi vẫn ủng hộ Arsenal với cùng một niềm đam mê. Bạn làm việc chăm chỉ, làm tốt nhất có thể. Và sau khi bạn không khóc, không phàn nàn và tiếp tục sống. Chịu đựng trong im lặng, đó là những gì tôi đã làm!

Hạo Minh
Theo Guardian

Nguồn tin: dantri.com.vn


Bóng đá   Diễn viên   FIFA   Jazz   Nhật Bản   Thổ Nhĩ Kỳ   UEFA   World Cup   chuyên gia   dịch vụ   âm nhạc  


Bài viết liên quan


Loading…
Bấm để xem thêm ...